TRẦN VĂN TÍN – NHÀ SÁNG CHẾ VÌ NGƯỜI YẾU THẾ
CUỘC SỐNG
Nhà sáng chế đáng yêu
Với cái đầu sáng, anh tạo ra nhiều sản phẩm độc đáo phục vụ cuộc sống. Với trái tim vàng, anh mở cánh cửa vào đời cho nhiều trẻ em khuyết tật.
Anh Trần Văn Tín luôn khiêm tốn với những gì đã đạt được
Một buổi sáng, trong con hẻm ngoằn ngoèo, đầy ở gà ở Q.12, TP. HCM, kỹ sư Trần Văn Tín “mướt” mồ hôi khi truyền nghề cho học trò khuyết tật.
Mỗi em có dị tật khác nhau, vì vậy anh Tín phải sắp xếp cho chúng học theo từng công đoạn phù hợp với khả năng của mình. Võ Út em, 20 tuổi, quê ở Kiên Giang( hiện nay là An Giang), bị tật ở chân bẩm sinh, tỉ mỉ với cây vặn ốc vít nhỏ xíu. Chẳng mấy chôc, Út Em cầm một bo mạch vừa làm xong, ánh mắt đầy tự tin đén hỏi anh:"Thầy xem em sửa có đúng chưa ạ?". Đó là thành quả mà cậu bé đã mày mò suốt cả tuần mới xong.
LỚP DẠY NGHỀ ĐẶC BIỆT
Người thầy giáo bất ngờ, cậu bé khuyết tật cách đây vài hôm còn rụt rè, nhút nhát, nay lại tiếp thu bài học rất nhanh.
Mắt trờii lên cac, không khí sôi nổi của lớp như “nóng” hơn cái nắng ban trưa. Buổi dạy luôn bị ngắt quãng vì điện thoại của thầy cứ liên tục đổ chuông. Khi thì khách hàng thắc mắc, lúc thì nhân viên hỏi ý kiến anh để xử lý tình huống kỹ thuật. Tất bật là thế nhưng anh Tín luôn giải thích cận kề thắc mắc của học trò.
Trời quá trưa, lớp học tạm im ắng khi những đứa trẻ tụ do tìm tòi, nghiên cứu. Thay vì ăn trưa và nghỉ ngơi. Thay vì ăn trưa và nghỉ ngơi, anh Tín lao vào phòng thí nghiệm. Anh tắt máy điện thoại, quyết không tiếp một ai để công việc nghiên cứu không bị gián đoạn. Những sáng chế " hổng giống ai" và nổi tiếng của anh đều ra đời trong khoảng thời gian tận dụng giấc ngủ trưa như vậy.
Buổi chiều, anh lại chạy xe ra Bình Dương để trong coi cơ sở sản xuất ở huyện Phú Giáo. Nơi ấy, cũng có một nhóm trẻ khuyết tật đang chờ thầy đến hướng dẫn bài học mới. Anh cho biết " Vừa là lớp học, vừa là nơi sản xuất nên công việc ở đây rất nhiều. Tôi nhận hàng về, dạy các em cách sửa chữa, gia công. Do các em chưa thạo nghề nên sản phẩm hư hỏng rất nhiều. Nếu quan trọng bài toán kinh tế, chắc tôi không duy trì được cơ sở này. Tôi tin đến lúc nào đó, tự tay các em sẽ làm được".
THÀNH ĐẠT TỪ NHỮNG SÁNG CHẾ
Kỹ sư Tín như một cánh chim không mỏi. Sáng ở TP.HCM, chiều có mặt ở Bình Dương, hôm sau bay Hà Nội hay Đà Nẵng là chuyên ngành của anh vẫn là những quyển sách chuyên ngành vật lý dày cộm và mớ đồ nghề "hầm bà lằng" phục vụ cho việc sáng tạo. Đến nay, dù quản lý hai cơ sở sản xuât và là người có nhiều sáng chế độc đáo, anh Tín vẫn không quên ngày mới ra trường, trở về từ Liên Xô (cũ).
Là người đất Quảng Nam, tuổi thơ của cậu vé Trần Văn Tín là những buổi trưa đội nắng chăn bò nhưng trên tay luôn là quyển sách. Tín học với tất cả say mê nên đậu khoa đại học và giành luôn học bổng ở trường Đại học Bách khoa Kiev (Ukraine) vào năm 1986. Xa gia đình, anh bắt đầu cuộc mưu sinh, vừa học vừa làm khi mới tròn 20 tuổi. Năm 1995, anh Tín về nước với tắm bằng đỏ danh dự (học vị thạc sĩ) trong tay và lăn lộn kiếm tiền. Anh làm thuê hết công ty này đến doanh nghiệp khác ở TP. HCM, thậm chí đi dạy tận Đại học Cần Thơ. Nhà của anh có 2 anh em, cô em gái không may nhiễm chất độc màu da cam từ lúc lọt lòng mẹ. Kiếm được bao nhiêu tiền, anh đề dồn sức chữa chạy cho cô em gái.
Sóng gió chưa yên, anh bất ngờ nhận tin từ quê nhà: Mẹ phát bệnh ung thư. Anh đưa mẹ vào Bệnh viện Chợ Rẫy, TP. HCM, chữa bệnh, đồng thời đầu quân cho một công ty tin học, điện tử, truyền thông của Singapore. Tiền thuốc, tiền hóa trị cho mẹ quá cao, công với bệnh tình của cô em gái ngày càng xuống dốc khiến anh phải làm thêm sau khi tan ca.
Thời điện thoại bắt đầu được nhập vào Việt Nam, anh ra chợ trời đường Hùng Vương, Q.5, để sửa máy kiếm tiền. Sáng đi làm chiều sửa điện thoại, tối anh vào bệnh viện chăm người thân, cuộc sống "lấy bệnh viện làm nhà" như thế kéo dài hơn 5 năm. Sau ngày mẹ mất, anh cùng gia đình đến huyện Phú Giao, Bình Dương, lập nghiệp. Khi đó, anh đã từ chối lời mời của anh đã từ chối lời mời của không ít doanh nghiệp lớn vì muốn tự lập với nhiều ý tưởng, đam mê sáng tạo.

